Inzaghi – Vua của việt vị

Trong suốt sự nghiệp cầu thủ của mình, Inzaghi luôn nổi tiếng với một lối chơi khá khác lạ. Anh không phải mẫu cầu thủ tài hoa với kỹ thuật cá nhân điêu luyện, không biết ghi những siêu phẩm, không có thể hình tốt, không có sức mạnh hay tốc độ, nhưng chính sự đơn giản và thông minh lại làm nên một sát thủ. Nhắc đến Inzaghi, chắc hẳn ai cũng nghĩ tới hai từ “việt vị” và những bàn thắng kiểu “ăn cắp trứng gà” mà nhiều người cho là ăn may. Huấn luyện viên huyền thoại Alex Ferguson đã từng dành cho anh một câu nói nổi tiếng: “Cậu ấy hẳn phải sinh ra đã việt vị rồi”.

Thật vậy, có lẽ đời cầu thủ của Inzaghi chỉ sống trên lằn ranh việt vị. Điểm mạnh của anh là sự thông minh, khả năng phản ứng và chớp thời cơ rất nhanh, chỉ cần một phút bất cẩn của hàng phòng ngự đối phương cũng sẽ bị trừng phạt ngay lập tức. Anh cũng nổi tiếng với khả năng đánh hơi bàn thắng và cảm giác tuyệt vời về vị trí để có thể chọn được những vị trí thuận lợi nhất, cùng kỹ năng dứt điểm đơn giản và cơ bản nhưng hiệu quả. Với những tố chất đó, Inzaghi được mệnh danh là “kẻ săn trộm bàn thắng” và hoạt động chủ yếu ở trong vòng cấm của đối phương.

1. Danh hiệu và thành tích

Serie A
  • 1997-98, Juventus
  • 2003-04, AC Milan
Cúp Ý
  • 2002-03, AC Milan
UEFA Champions League
  • 2002-03, AC Milan
  • 2006-07, AC Milan
UEFA Super Cup
  • 2003, AC Milan
  • 2007, AC Milan
FIFA Club World Cup
  • 2007, AC Milan
Cấp quốc gia
  • FIFA World Cup
  • 2006, Ý
Cá nhân

Serie A Young Footballer of the Year

  • 1997, Atalanta BC/Juventus

Serie A top scorer

  • 1997, Atalanta BC/Juventus

2. Tiểu sử

Filippo “Pippo” Inzaghi (sinh ngày 9 tháng 8 năm 1973 tại Piacenza) là một cựu cầu thủ bóng đá người Italia. Gần đây nhất anh là huấn luyện viên trưởng câu lạc bộ Benevento.

Inzaghi từng là tiền đạo nổi tiếng cho nhiều câu lạc bộ của Italia, nhưng chủ yếu sự nghiệp của anh khởi sắc tại Juventus F.C. và A.C. Milan với 2 danh hiệu UEFA Champions League (2003 và 2007), 3 danh hiệu Serie A (1998, 2004 và 2011). Anh là một trong những cây săn bàn hàng đầu của lịch sử và đứng thứ 5 trong lịch sử bóng đá Italy với 313 bàn trong các trận đấu chính thức. Anh hiện cũng là người ghi được nhiều bàn thắng thứ tư trong khuôn khổ đấu trường vô địch châu Âu với 70 bàn thắng. Anh cũng là chân sút số 1 của Milan tại đấu trường quốc tế với 43 bàn thắng. Inzaghi cũng là người có nhiều hat-trick nhất tại Serie A với 10 lần.

Ở cấp độ đội tuyển quốc gia, Inzaghi có 57 lần ra sân trong khoảng thời gian 1997-2007 với 27 bàn thắng. Anh đại diện cho nước Ý tham gia 3 Giải vô địch bóng đá thế giới, trong đó có chức vô địch năm 2006, ngoài ra còn có chức Á quân Giải vô địch bóng đá châu Âu 2000.

3. Sự nghiệp câu lạc bộ

Thuở đầu sự nghiệp

Vào năm 1991, Inzaghi chơi cho câu lạc bộ quê hương Piacenza, nhưng chỉ ra sân được vỏn vẹn 2 lần. Sau khi được đem cho câu lạc bộ AlbinoLeffe của Serie C mượn, anh đã gây ấn tượng mạnh khi ghi được 13 bàn sau 21 lần ra sân. Vào năm 1993, khi tiếp tục được đem cho mượn, anh đã ghi được 13 bàn sau 36 trận ra sân cho Hellas Verona ở Serie B. Quay trở lại với Piacenza, Inzaghi có được 15 bàn sau 37 trận, góp phần giúp câu lạc bộ quê hương giành chức vô địch Serie B, đồng thời chứng tỏ bản thân là một tiền đạo trẻ tài năng.

Parma

Chuyển sang Parma vào năm 1995, Inzaghi được nếm trải bầu không khí của Serie A, nhưng chỉ ghi được 2 bàn sau 15 trận. Trong số đó, anh đã ghi một bàn vào lưới chính Piacenza, và gần như đã bật khóc.

Atalanta        

Mùa giải sau đó, Inzaghi đã thực sự bùng nổ trong màu áo Atalanta. Anh trở thành vua phá lưới Serie A với 24 bàn, và ghi bàn vào lưới mọi câu lạc bộ còn lại tại giải đấu. Anh được nhận danh hiệu Cầu thủ trẻ xuất sắc nhất năm của Serie A và được mang băng đội trưởng trong trận đấu cuối cùng của mùa bóng.

Juventus

Thành tích chói sáng đã giúp Inzaghi được khoác áo một đội bóng lớn, đội bóng thứ 6 chỉ trong 7 mùa bóng của anh. Tại Juventus, anh chơi ăn ý cùng các đối tác nổi tiếng khác trên hàng công như Alessandro Del Piero và Zinedine Zidane. Trong mùa đầu tiên (mùa giải 1997-1998), anh ghi 18 bàn và giúp Juventus giành Scudetto. Họ cũng lọt vào Chung kết Cúp C1 Châu Âu nhưng thất bại trước Real Madrid.

Mùa giải 1998-1999 đối với Juventus thì không thành công, khi họ kết thúc với vị trí thứ 7, dù Inzaghi vẫn ghi tới 20 bàn trên mọi đấu trường. Juventus cũng bị Manchester United loại ở Bán kết Cúp C1 Châu Âu, dù anh đã ghi 2 bàn trong trận lượt về.

Mùa giải sau đó, Inzaghi giúp Juventus giành Cúp Intertoto khi ghi 5 bàn trong trận Bán kết gặp Rostov và 2 bàn trong trận Chung kết gặp Rennes. Anh cũng ghi 15 bàn ở Serie A, nhưng Juventus đã để mất Scudetto vào tay Lazio ở vòng cuối cùng. Mùa giải 2000-2001, Inzaghi có được 11 bàn thắng ở Serie A, nhưng Juventus vẫn tiếp tục kết thúc ở vị trí thứ 2. Với 16 bàn thắng trên mọi đấu trường, anh trở thành cầu thủ ghi bàn nhiều nhất cho Juventus trong 3 mùa liên tiếp. Tuy vậy, sự thiếu hiểu nhau cộng với mối quan hệ không tốt giữa anh và Del Piero đã khiến hàng công của đội bóng thiếu hiệu quả.

Dù đã ghi 89 bàn sau 165 trận đấu khoác áo Juventus nhưng Inzaghi vẫn luôn phải ngồi dự bị sau khi tiền đạo người Pháp David Trezeguet xuất hiện. Vào ngày 2/7/2001, anh chuyển sang AC Milan, nhưng do chấn thương đầu gối nên đã bỏ lỡ nửa đầu của mùa giải. Sau khi trở lại, anh chơi vô cùng ăn ý với Andriy Shevchenko và giúp Milan giành được rất nhiều danh hiệu. Trong số đó có chức vô địch Cúp C1 Châu Âu 2002-2003 (đánh bại chính Juventus ở Chung kết), Cúp Quốc gia Ý 2002-2003, Siêu cúp Châu Âu 2003, Siêu cúp Ý 2004 và Scudetto 2003-2004. Vào tháng 11/2004, anh gia hạn hợp đồng với Milan.

Milan

Inzaghi gắn bó lâu nhất với nửa đỏ đen của thành Milan

Sau khi hồi phục chấn thương đầu gối đeo đẳng suốt 2 năm, Inzaghi lấy lại phong độ ghi bàn với 12 bàn sau 22 trận ở Serie A mùa giải 2005-2006. Vào ngày 23/5/2007, anh ghi cả 2 bàn thắng, giúp Milan đánh bại Liverpool trong trận Chung kết Cúp C1 Châu Âu, trả “mối thù” của trận Chung kết năm 2005.

Ngày 10/11/2010, Inzaghi gặp phải chấn thương nghiêm trọng là tổn thương dây chằng chéo trước và tổn thương sụn bên ngoài của đầu gối trái. Anh phải nghỉ 6 tháng mới có thể quay trở lại thi đấu. Năm 2012, Milan quyết định không gia hạn hợp đồng với các cầu thủ đã lớn tuổi, trong đó có Inzaghi cùng với Gennaro Gattuso, Clarence Seedorf, Alessandro Nesta và Gianluca Zambrotta. Anh chơi trận cuối cùng cho Milan vào ngày 13/5/2012 trước Novara và ghi được một bàn thắng. Ngày 24/7/2012, anh tuyên bố giải nghệ và chuyển sang nghiệp huấn luyện.

4. Đội tuyển quốc gia

Inzaghi khởi đầu sự nghiệp thi đấu trong màu áo thiên thanh ở đội U21 Ý, sau đó được gọi lên Đội tuyển quốc gia Ý tham dự World Cup 1998, Euro 2000, World Cup 2002 và World Cup 2006.

Vua việt vị Inzaghi chủ yếu phải ngồi dự bị trong thời gian diễn ra World Cup 1998 và không ghi được bàn thắng nào. Ý cũng chịu thất bại ở Tứ kết trong loạt đá luân lưu trước đội chủ nhà Pháp.

Tại kỳ Euro 2000, dưới thời tân huấn luyện viên Dino Zoff, Inzaghi được đá chính và ghi được 2 bàn thắng. Màn trình diễn tốt của anh đã giúp Ý lọt vào Chung kết, nhưng một lần nữa thất bại trước đội tuyển Pháp bằng bàn thắng vàng của David Trezeguet. Anh cùng Francesco Totti là hai cầu thủ ghi nhiều bàn nhất cho Ý tại giải đấu này.

Inzaghi không ghi được bàn thắng nào trong suốt kỳ World Cup 2002 khi chỉ được ra sân 2 lần. Ý cũng bất ngờ bị loại đầy tranh cãi trước đội chủ nhà Hàn Quốc ở vòng 16 đội. Do chấn thương nên anh đã bỏ lỡ Euro 2004, dù đã là cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất cho Ý trong cả vòng loại World Cup 2002 và Euro 2004.

Inzaghi được gọi trở lại để tham dự World Cup 2006 nhưng phải ngồi dự bị do đội tuyển Ý khi đó có quá nhiều tiền đạo tốt như Alessandro Del Piero, Francesco Totti và Luca Toni. Inzaghi chỉ vào sân thay người một lần và ghi được một bàn. Trong kỳ World Cup này, Ý đã trả hận được Pháp để lên ngôi vô địch bằng loạt đá luân lưu.

Inzaghi được ra sân 6 trận trong chiến dịch vòng loại Euro 2008 của Ý, nhưng cuối cùng không được gọi tham dự giải đấu. Anh chơi trận cuối cùng cho đội tuyển Ý vào ngày 8/9/2007, trong trận hòa 0-0 với đội tuyển Pháp.

5. Lời kết

Mỗi khi Pippo được ra sân, anh luôn thi đấu với 100% phong độ và sức mạnh của mình, cũng như cái cách mà anh biến khuyết điểm thành ưu điểm của mình. Những pha xử lí nhanh, gọn, luôn là ưu điểm của Pippo. Minh chứng dễ nhớ nhất là bàn thắng của anh trong trận thắng BM ở lượt trận vừa rồi. Nhận bóng, quay người dẫn nhẹ một nhịp và dứt điểm luôn một cách hết sức tự tin. Hay như trong trận đấu ở với Arezzo vào tháng 1 năm 2007, sau đường giật bóng bổng đẩy hàng phòng thủ đội bạn vào thế bị động của Seedorf, Pippo thực hiện một pha tăng tốc bất chợt, đợi bóng tâng xuống đất một nhịp rồi vung chân dứt điểm ngay. Đấy là phong cách của một cầu thủ đẳng cấp thế giới. Có lẽ, Pippo hiểu rất rõ về thể trạng của mình. Cũng đúng thôi, nếu như bị đặt vào tình huống buộc phải dùng đến sức mạnh để chiến thắng, lợi thế chắc chắn khó nằm về phía anh. Đã biết bao lần chúng ta phải chứng kiến những cú ngã dúi dụi của anh trong những tình huống “đua” với hậu vệ. Đừng bắt anh phải làm những điều quá sức và không phải là sở trường. Chúng ta đã có một Pippo cực kì thông minh khi loại bỏ được khuyết điểm (thể hình) của mình!

>> Xem thêm: Soikeobong – Soi kèo nhà cái bóng đá chuẩn xác nhất

Bài viết cùng chuyên mục